Khi Một Học Sinh Lầm Lỡ: Trách nhiệm của thầy cô và cộng đồng
- Admin DHTC

- 6 thg 11
- 3 phút đọc

Trong một lớp học, có thể một trăm em là học sinh giỏi nhưng chỉ cần một em lầm đường - trở thành học sinh "hư", đầu gấu hay sa vào giang hồ - thì hậu quả của sự lầm lỡ ấy sẽ lan tỏa rất rộng: gia đình chịu đau khổ, bạn bè chịu ảnh hưởng, và xã hội phải gánh những hệ lụy không nhỏ. Vì vậy, việc chăm sóc, hướng dẫn từng học sinh, đặc biệt những em đang gặp khó khăn, không chỉ là nhiệm vụ đơn lẻ của gia đình mà là trách nhiệm chung của nhà trường và cộng đồng.
Những năm gần đây, nhiều thầy cô đang dần mất đi niềm tin và tình yêu với nghề. Áp lực thành tích, điều kiện làm việc chưa tốt, sự kỳ vọng quá lớn từ xã hội - tất cả cộng lại khiến lòng nhiệt huyết bị mai một. Khi người thầy mất cảm hứng, lớp học không còn là nơi trao truyền cảm hứng mà dễ trở thành không gian gượng gạo, học sinh chán nản và thiếu động lực. Trong hoàn cảnh đó, nguy cơ các em tìm đến những thú vui dẫn dắt sai lầm là rất cao.
Chính vì sự trăn trở trước thực trạng này mà chương trình "Giáo dục tích cực" được sáng lập từ năm 2015 - với mục tiêu lớn nhất là "chạm tới trái tim", đánh thức tình yêu và niềm cảm hứng dạy học trong mỗi giáo viên Việt Nam. Khi thầy cô yêu nghề hơn, có cảm hứng hơn, họ không chỉ truyền kiến thức mà còn truyền được tình yêu, niềm tin và giá trị sống đến với học sinh. Và khi học sinh quý mến thầy cô, khi bầu không khí lớp học tích cực, cơ hội các em đi đúng đường sẽ cao hơn.

Để hiện thực hóa tầm nhìn ấy cần có nhiều nỗ lực đồng bộ:
Hồi sinh nghề dạy học bằng đào tạo và hỗ trợ thực chất.Giáo viên cần được tiếp cận liên tục với phương pháp sư phạm hiện đại, kỹ năng quản lớp, hỗ trợ tâm lý học đường và không gian để thử nghiệm, đổi mới. Những khóa đào tạo thực tế, mentoring (cố vấn chuyên môn) và cộng đồng chia sẻ sẽ giúp thầy cô tìm lại niềm vui nghề nghiệp.
Xây dựng văn hóa lớp học lấy học sinh làm trung tâm.Khi lớp học khơi gợi được sự tò mò, tôn trọng cá nhân và khuyến khích sáng tạo, học sinh sẽ tích cực tương tác thay vì thụ động. Giáo viên là người dẫn đường, nhưng cũng là người lắng nghe, đồng cảm và đặt niềm tin vào khả năng thay đổi của các em.
Can thiệp sớm, chăm sóc toàn diện cho học sinh có nguy cơ.Không để "một em" bị bỏ sót: phát hiện sớm các tín hiệu bất ổn hành vi, kịp thời tư vấn, kết nối với gia đình, cung cấp chương trình hỗ trợ cá nhân. Hệ thống tư vấn tâm lý học đường cần được đầu tư và dễ tiếp cận.
Kết nối nhà trường - gia đình - cộng đồng.Việc giáo dục không thể đứng riêng lẻ. Khi phụ huynh và cộng đồng tham gia tích cực, tạo môi trường lành mạnh xung quanh học sinh, ảnh hưởng tiêu cực sẽ giảm đi. Các hoạt động ngoại khóa, dự án cộng đồng hay mô hình "thầy - trò - phụ huynh đồng hành" nên được khuyến khích.
Thay đổi chính sách để tôn vinh nghề giáo.Để thu hút và giữ chân những người tâm huyết, cần cải thiện chế độ đãi ngộ, tạo lộ trình phát triển nghề nghiệp rõ ràng và giảm thiểu áp lực thành tích không cần thiết.

Cuối cùng, giáo dục là một hành trình dài và nhân văn. Một chương trình như "Giáo dục tích cực" không chỉ là một sáng kiến - đó là lời nhắc rằng thay đổi bắt đầu từ trái tim người dạy. Khi thầy cô được chạm tới trái tim, khi họ dạy bằng cảm hứng và trách nhiệm, những lớp học sẽ trở thành nơi hình thành nhân cách, nơi những em trẻ tìm thấy hướng đi đúng đắn, tránh được những con đường hẹp dẫn tới hệ lụy cho cả gia đình và xã hội.
Hãy coi mỗi học sinh là một mầm non cần chăm sóc - và coi nghề giáo là nghề gieo mầm. Khi cả xã hội cùng chung tay, chúng ta sẽ có nhiều hơn "một trăm học sinh giỏi" và ít đi những câu chuyện đáng tiếc về một em lầm lỡ.










Bình luận