top of page

Hồi kí yêu cô giáo (P2): Chuyện về một cơn mưa

Ảnh của tác giả: Admin DHTCAdmin DHTC


Có lẽ đó là cơn mưa mà nó nhớ nhất trong cuộc đời gần 40 năm tủi đến giờ. Đã 27 năm qua rồi, mà mỗi khi nhớ lại, nó vẫn còn thấy … tiếcJ)

Hồi ấy nó học thêm buổi tối ở trung tâm tiếng Anh và đã rất yêu quý cô giáo dạy nó – người giáo viên đầu tiên đã khiến cho nó thực sự thay đổi, thay đổi rất nhiều!

Giờ học buổi tối thường diễn ra lúc 18h – 20h, 2 buổi/tuần, tại trường THPT Thái Phiên (nó không nhớ rõ là đã theo học lớp vào ngày chẵn hay ngày lẻ nữa). Buổi chiều, sau khi tan học ở trường cấp II Quang Trung xong, là nó với vài đứa bạn sẽ đi bộ tầm 1,5 km sang trường Thái Phiên để học tiếng Anh; sau đó hết giờ thì cả lũ lại đi bộ về nhà.

Nó còn nhớ hôm đó khi gần hết giờ học thì trời đổ mưa như trút, gió giật từng cơn khiến những nhành cây cứ đập vào cửa sổ lớp học ầm ầm. Mưa to đến nỗi át hết cả tiếng cô giáo, nên lớp học phải dừng lại và cô trò ngồi xích gần nhau để buôn chuyện. Rồi lần lượt từng đứa ra về. Đứa có áo mưa thì tự về, đứa thì được bố mẹ đến đón. Trong lớp chỉ còn lại mỗi 2 cô trò vì cả nó và cô đều không ai có áo mưa mà ngoài cửa sổ trời vẫn mưa nặng hạt. Thế là nó tranh thủ ngồi … nói chuyện linh tinh với cô. Nó cũng chẳng nhớ 2 cô trò đã nói những chuyện gì, chỉ nhớ trong lòng nó có cảm giác thật gần gũi, ấm áp và chỉ ước rằng … trời cứ mưa hoài như thế…

Nhưng rồi bỗng nó nghe tiếng gọi “Ngọc ơi!”. Nhìn ra cửa, nó thấy mẹ đang trùm áo mưa đứng vẫy (nói là áo mưa thôi, chứ thời đó chỉ là một mảnh nilong hình vuông hoặc hình chữ nhật, khi mặc thì choàng lên người rồi buộc nút ở cổ như kiểu khoác áo choàng, chỉ che được một phía hoặc đằng trước, hoặc đằng sau thôi). Mẹ đưa nó mảnh vải mưa và bảo “trùm vào rồi về đi con”, xong mẹ ra trông cái xe đạp đang dựng ngoài cửa lớp mà cũng chẳng để ý đến việc có cô giáo nó ở đấy. Nó trùm áo mưa vào rồi nhưng vẫn không muốn về, không muốn để cô lại một mình trong lớp nên cứ tần ngần đứng đấy. Mẹ lại giục: “Thu sách vở xong chưa, về đi con!”. Cô cũng bảo: “Ngọc nhanh lên kẻo mẹ đợi!”. Nó không thể để mẹ đợi lâu hơn được nữa. Nó chạy lại chỗ cô, và bỗng nhiên lấy hết can đảm, thơm vào má cô một cái rồi bảo: “Vậy em về cô nhé” rồi chạy mất hút theo mẹ. Nó cũng không dám quay đầu nhìn lại xem cô phản ứng thế nào. Trên đường về, nó vừa sung sướng (vì đã …dám thơm cô) lại vừa … tiếc nuối. Giá như mẹ đừng đến đón nó vào lúc ấy để nó có thể ngồi với cô lâu hơn. Rồi trong đầu nó hiện lên rất nhiều phương án “giá như” và những “hệ quả”: Giá như lúc ấy nó can đảm bảo mẹ là thôi mẹ về trước đi, con đợi ngớt mưa rồi về cùng cô giáo của con, con đi bộ về cũng được (không được, mẹ sẽ chẳng cho đâu, tối muộn thế mà con gái đi bộ về một mình sao được, mẹ sẽ lo chết mất). Giá như lúc đó nó đưa mảnh vải mưa của mình cho cô để cô cũng có thể về luôn được (không được, thế thì mẹ cũng không cho mà cô cũng không cho vì nó sẽ ướt hết, nó không thể trùm chung áo mưa với mẹ được vì mỗi mảnh áo mưa nhỏ xíu chỉ đủ che cho 01 người). Nó cũng không thể bảo mẹ ngồi lại đợi mưa ngớt với nó và cô, vì em gái nhỏ mới 1 tuổi ở nhà cũng đang chờ mẹ… Bao nhiêu phương án nảy lên trong cái đầu nhỏ xíu của nó cùng với cảm giác day dứt vì đã để cô ở lại đó một mình. Cảm giác ấy đã theo nó đi vào giấc mơ đêm hôm đó, nó thấy mình thật cao lớn với chiếc áo choàng thật rộng đủ để che cho cả nó và cô nữa. Cảm giác đó theo nó đến tận những năm sau, để mỗi khi nhớ lại, nó vẫn thấy hiện lên hình ảnh lớp học với những bóng đèn vàng, cô ngồi đó mắt nhìn ra cửa sổ; vẫn hiện lên cảm giác hồi hộp lúc nó thơm vội lên má cô; vẫn hiện lên cảnh đứa bé lút cút trèo lên xe đạp của mẹ nhưng vẫn ngoái cổ lại cho đến khi không còn nhìn thấy ánh sáng vàng vàng tỏa ra từ lớp học…

Và cho đến bây giờ, nếu như được trở lại khoảnh khắc ấy, nó vẫn không biết trong tình thế của một cô bé lớp 7, nó sẽ phải chọn như nào mới là hợp lý, mới đỡ thấy tiếc nuối và day dứt. Nó vẫn chưa có câu trả lời, nên chỉ biết mỉm cười và ghi nhận những cảm xúc ngô nghê và thật đáng yêu ấy.

À, mà nhờ kỉ niệm hôm đó, nó đã “rút kinh nghiệm” cho việc mang áo mưa, để sau này cuộc đời đi học của nó lại có thêm câu chuyện thú vị về … những chiếc áo mưa nữa đấy!

Ai muốn nghe tiếp chuyện về những chiếc áo mưa nào??? (và ai gợi ý giúp nó xem lúc đó nó có thể làm gì để … khỏi day dứt nhỉ???)

23 lượt xem0 bình luận

Bài đăng liên quan

Xem tất cả

Comments


Các sự kiện sắp diễn ra

[TP. HCM] SỨ MỆNH NGƯỜI THẦY - GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM

Thời gian

29&30/3/2025

Địa điểm

TP. HCM

[HÀ NỘI] VẬN DỤNG PP TÍCH CỰC TRONG DẠY HỌC PHÁT TRIỂN NĂNG LỰC HS

Thời gian

30/4&1/5/2025

Địa điểm

Hà Nội

[HẢI PHÒNG] VẬN DỤNG PP TÍCH CỰC TRONG DẠY HỌC PHÁT TRIỂN NĂNG LỰC HS

Thời gian

12&13/7/2025

Địa điểm

Hải Phòng

z3510360964319_a65f962c7330cf1c33812df1a75e1197.jpg

Người truyền lửa K8

Tiết kiệm 5-15 năm kinh nghiệm Dạy học & Quản lý lớp học

bottom of page