
Sau 20 năm ra trường, chúng tôi quyết định tổ chức họp lớp cấp 3. Những người bạn năm xưa chung một thời đèn sách hầu như bây giờ đều lập nghiệp ở nơi xa, đứa ra Quảng Ninh, đứa trụ lại Hà Nội, xa xôi hơn thì vào tận Sài Gòn. Vì thế, để hài hòa, tất cả đã thống nhất thời gian họp là vào dịp nghỉ lễ mùng 2 tháng 9, khi đó, mọi người có thể kết hợp giữa việc gặp gỡ bạn bè và sum họp gia đình.
Chẳng hiểu sao, mùa mưa năm nay kéo dài dai dẳng. Những trận mưa rào đổ ào ào như trút nước, hết đợt này đến đợt khác như sẵn sàng làm nản lòng những người bạn ở xa. Ấy thế mà, chẳng người nào vắng mặt. Dù sớm hay muộn, chúng tôi cũng cố gắng về tề tựu với nhau trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi. Câu chuyện của những người bạn có khi 20 năm mới gặp lại vẫn thân thiết, vô tư như ngày nào. Dường như thời gian đứng ngoài cánh cửa, nó không làm chúng tôi quên kỉ niệm, không trở nên xa lạ (dù bao dâu bể của cuộc đời đã khiến có những thứ chẳng giống xưa), không hết những lời đùa vui tếu táo. Tất cả như trở lại tuổi 18, ngọt lành và trong veo.
Nhưng có một điều còn khiến tôi cảm kích và nghĩ suy gấp nhiều lần: ấy là sự xuất hiện của thầy tôi. Thầy tôi, năm nay vừa tròn 80 – một độ tuổi “xưa nay hiếm”. Sau khi nghỉ hưu, thầy không còn ở tỉnh lẻ này nữa mà đã chuyển lên Hà Nội quây quần cùng con cháu đã hơn 10 năm nay. Bởi vậy, khi lên kế hoạch mời thầy, tôi chưa từng nghĩ thầy sẽ lặn lội đường xá xa xôi về chung vui với chúng tôi giống như tôi đã từng từ chối biết bao cuộc gặp mặt, ăn uống của học sinh các khóa mỗi khi kết thúc thời trung học, bởi tôi nghĩ rằng trong cuộc gặp gỡ ấy, học trò sẽ chỉ nô đùa với nhau, chúng nói chuyện của chúng còn mình thì như một người khách xa lạ, vô duyên, lạc lõng, ở thì bất tiện mà về thì không xong. Hơn nữa, khi đó thời điểm mời gấp, chưa chắc thầy đã thu xếp được. Thế mà…
Như đã hẹn, chúng tôi gặp nhau vào ngày lễ. Vì lo sợ cảnh tắc đường, chúng tôi đã đặt cho thầy một chuyến xe từ 5 giờ sáng. Thầy tôi, để kịp di chuyển từ Hà Nội về Thái Bình, lọ mọ dậy từ 4 giờ và lên xe đúng hẹn định. Sự xuất hiện của thầy lúc 7 giờ 30 sáng trong một ngày mưa trút nước là một điều kinh ngạc nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Và điều khiến cho một người cũng theo nghề thầy như tôi phải thấy xấu hổ xen lẫn cảm kích và kính phục thầy là: sau ngần ấy năm, thầy vẫn nhớ mặt, nhớ tên, nhớ quê từng đứa. Thầy ân cần hỏi han, trò chuyện, còn cẩn thận làm một tờ danh bạ nho nhỏ để mỗi đứa có thể ghi các thông tin về công việc, nơi ở và số điện thoại của mình vào đó. Chắc hẳn chẳng bao giờ thầy sẽ phiền chúng tôi về bất cứ việc gì mà chỉ coi đó là kỉ niệm nho nhỏ của lứa học trò mà mình đã từng dày công đưa sang sông… Qua trò chuyện, tôi biết rằng, từ khi về nghỉ hưu, thầy chưa bao giờ nghỉ ngơi thật sự. Vì còn lòng say mê với nghề, hơn nữa lại có chuyên môn vững vàng, được nhiều bạn đồng nghiệp tha thiết nhờ cậy, thầy đi dạy hết trường nọ đến trường kia với lòng nhiệt huyết như thuở ban đầu. Chỉ đến khi bước vào tuổi 70, nhận thấy sức khỏe và độ tuổi của mình không phù hợp để theo nghề nữa, thầy mới xin nghỉ. Từ đó, thầy chuyên tâm hẳn với các hội nhóm văn học nghệ thuật. Thầy hăng say sáng tác, sinh hoạt theo chuyên đề, hầu như chuyến đi nào, cuộc họp nào thầy cũng hăm hở tham gia.Khi đóng vai trò là người lĩnh xướng, khi khiêm nhường làm một hội viên thầm lặng. Nhìn những ảnh chụp mà thầy khoe trên facebook, tôi chưa bao giờ nghĩ thầy tôi đã ở độ tuổi xưa nay hiếm. Cái tinh thần đó, lứa học trò chúng tôi khó mà theo kịp. Chẳng những vậy, thầy còn chưa bao giờ từ bỏ việc đọc sách và viết lách. Thầy tâm niệm, đó là một cách để mình không bị già cỗi đi theo năm tháng, mẫn tuệ cho đến cuối cuộc đời, sống một cuộc đời tỏa hương. Trong hành trang trở về lần này, thầy mang theo cuốn sách mới xuất bản và tự tay kí tặng từng đứa một cách hào hứng, nâng niu. Nhìn nét chữ thân thương mà vẫn rắn rỏi qua năm tháng, tôi mừng thầm thầy chúng tôi còn khỏe mạnh, minh mẫn.
Buổi gặp gỡ ấm cúng và đong đầy yêu thương. Tiễn thầy ra xe về với Hà Nội mà trong lòng tôi không thôi trăn trở. Những gì thầy làm cho chúng tôi ngày hôm nay thật sự quá lớn lao, nó giá trị hơn một số bài học mà tôi đã từng nghe giảng trong suốt 16 năm cắp sách đến trường. Chắc hẳn thầy không biết, hôm nay thầy đã cho tôi bài học vô giá về cách làm việc, cách sống với nghề, sống với người nhất là với học trò của mình. Thầy tôi, dù xa cách bao nhiêu năm, vẫn vẹn nguyên một tình cảm yêu thương và trân trọng lũ học trò nhỏ, muốn tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của từng đứa nên chẳng ngần ngại mà san sẻ thời gian và công sức. Vậy cớ gì mà những người đang được sống giữa học trò như chúng tôi đây lại không thể dể tâm hồn mình trẻ lại, chan hòa hơn, nhiệt tình hơn, bao dung, nhân ái hơn?
Có ai đó đã cho rằng, mỗi người thầy như một ngọn nến, sẵn sàng cháy hết mình để soi sáng cho người khác. Không chỉ 20 năm trước mà cả 20 năm sau, thầy vẫn đang soi sáng tâm hồn, trí tuệ tôi. Thật biết ơn vũ trụ vì trao tặng cơ duyên được làm học trò của người thầy như thế.
Ngày hôm nay, khoa học kĩ thuật phát triển mạnh mẽ, nhiều phần mềm, app học tập ra đời có khả năng thay thế giáo viên trong lĩnh vực chuyên môn. Nhưng những tâm hồn trẻ thơ vẫn cần lắm những người thầy có thể thắp lửa, không chỉ hôm nay mà tiếp nối tới cả mai sau!
Thái Bình, ngày 02/9/2022
Comments