Nhân dịp VOV2 làm chương trình “Mỗi tuần một nhân vật” mà mấy chị em (mình với bạn phóng viên và chị nhà báo) ngồi buôn chuyện với nhau cả buổi chiều, và mình lại có dịp để nhớ lại những câu chuyện và kỉ niệm ngày xưa với các cô giáo. Mà có khi phải viết thành Hồi kí, thì mới kể ra hết các chuyện YÊU CÔ GIÁO của mình mất thôi ý.
Nếu ai đã từng học SỨ MỆNH NGƯỜI THẦY, hoặc nghe buổi trò chuyện trên VOV2 đó thì cũng đã biết rằng mình trước đây là một đứa trẻ khá đầu gấu, nghịch ngợm và có thể xếp vào loại “cá biệt” theo cách gọi của người lớn. Nhưng rồi cuộc đời của đứa bé đó đã “sang trang”, trở thành “con ngoan, trò giỏi” một cách … hoàn toàn tự nguyện (chứ không phải do bố mẹ “ép” như bây giờ nhé), chỉ bởi vì nó… YÊU CÔ GIÁO!
Chuyện học hành tiến bộ của NÓ thì giờ ai cũng biết rồi. Nó không chỉ học giỏi hơn, thi được vào trường chuyên, đạt HSG quốc gia, vào thẳng Đại học, trở thành Giảng viên…mà giờ đây nó còn đang thực hiện một công việc mà nó đam mê…
Giờ gác chuyện học hành sang một bên, nó muốn kể cho mọi người nghe về những “chuyện râu ria” xung quanh chủ đề YÊU CÔ GIÁO. Có ai muốn nghe chuyện của nó không nè?
Và câu chuyện đầu tiên, để cho một mở đầu LÃNG MẠN (chuyện tềnh iu mờ) nên sẽ là chuyện về NHỮNG BÔNG HOA!!!
Giờ là sắp tháng 10 rồi nhỉ? Tháng của HOA SỮA ngào ngạt khắp phố phường. Nó thích hoa sữa từ năm lớp 8 chỉ bởi nghe cô giáo dạy tiếng Anh ở trung tâm mà nó yêu nói rằng cô ấy rất thích bài hát “Hoa sữa”: Hoa sữa vẫn ngọt ngào đầu phố đêm đêm. Có lẽ nào, anh lại quên em? Có lẽ nào, anh lại quên em?...
Và rồi một buổi tối đi học thêm về, nó đã trèo lên một cây hoa sữa thật to bên vệ đường để bẻ lấy một cành hoa sữa. Nó phi xe đạp đến nhà cô và gài cành hoa ấy vào cánh cổng sắt đã đóng im ỉm. Nó đứng đó một lúc để hít hà mùi hương ngọt ngào ấy rồi quay xe đi về, trong đầu nghĩ đến viễn cảnh sáng ngày mai khi cánh cửa nhà mở ra, cô sẽ ngửi thấy mùi hương hoa sữa đầy sân. Rồi khi cô mở cổng, sẽ thấy cành hoa nó treo ở đó. Chắc là cô sẽ thắc mắc rằng ai đã làm việc này … Nó tưởng tượng ra như thế rồi chìm vào giấc ngủ mà trên môi vẫn còn đọng lại nụ cười.
Rồi đến những bông HOA HỒNG ĐỎ vào sáng thứ Năm mỗi tuần! Mỗi tuần, vào đúng sáng thứ Năm, nó sẽ đều chọn ra 05 bông hồng để mang đến nhà cô (mà thường sẽ là đưa hoa cho … ba của cô vì giờ ấy cô đi làm đâu có ở nhà). Nó không biết khi cô về, nhìn thấy những bông hoa ấy thì cô cảm thấy như thế nào, nó chỉ biết cảm giác HẠNH PHÚC của CHÍNH NÓ khi nâng niu, lựa chọn từng bông hoa hồng nhung nhỏ xinh còn vương vương những giọt nước nhỏ trên cánh hoa, như đang mỉm cười với nó (khiến nó quên cả cảm giác đói bụng vì nhịn ăn sáng để dành xiền mua hoa). Nó để cho trái tim của mình được mở tung và ngập tràn yêu thương; để cho lồng ngực mình căng đầy sinh khí. Và với nguồn năng lượng yêu thương ấy, nó bước qua những khó khăn trong chuyện gia đình. Việc bố mẹ cãi nhau, việc xô bát xô đũa… dường như không còn, hoặc là chạm vào nó rất ít. Bởi tâm trí và trái tim của nó còn đang bận mải với những cánh hoa!
Một loài hoa nữa mà nó nhớ là những bông HỒNG VÀNG – loài hoa mà cô giáo dạy Sinh của nó năm lớp 9 nói rằng cô rất thích. Cô bằng tuổi mẹ nó và sống một mình vì người yêu của cô hi sinh tại chiến trường miền Nam năm 1972. Nó nhớ mỗi dịp sinh nhật cô, hoặc mỗi dịp nó có điều kiện lên Hà Nội thì đều tìm mua để tặng cô những bông hoa hồng vàng. Hồi ấy ở Hà Nội có hoa hồng vàng lai đẹp hơn hoa hồng vàng ta ở Hải Phòng nên khi đã là sinh viên đại học, mỗi lần về mà có điều kiện, thể nào nó cũng mang theo về những bông hoa!
Nó cũng còn nhớ lắm một kỉ niệm về hoa với cô giáo dạy Sinh hồi học cấp 3 ở trường chuyên Trần Phú. Cô không dạy lớp nó nhưng chẳng hiểu nó đã ấn tượng với cô về điều gì mà chỉ biết rằng nó rất quý cô thôi. Nó quý cô từ xa, từ hồi lớp 10 khi mới bước chân vào trường, cơ mà đến tận lớp 12 khi học đội tuyển HSG quốc gia có cô tham dự cùng, nó mới có cơ hội để nói chuyện với cô và … bày tỏ tình cảm của mình. Và nó nhớ như in ngày sinh nhật cô – trước nó 01 ngày, 01 tháng và 11 năm!!!
Vào ngày sinh nhật ấy, nó chuẩn bị một bó hoa CÚC VÀNG, tự tay nó chọn từng bông và gói ghém cẩn thận. Nó đạp xe đợi sẵn trước cửa nhà cô (nhà cô và nhà nó ở 2 đầu thành phố, trong những mẩu chuyện sau có dịp nó sẽ kể), bởi nó muốn trở thành người đầu tiên nói lời chúc mừng sinh nhật cô năm đó. Nó còn nhớ ánh mắt bất ngờ, vừa vui, vừa ngượng ngùng của cô, cứ như là cô đang trở về thời thiếu nữ và được nhận hoa từ một chàng trai mới lớn ấy (kaka). Hai cô trò vừa đạp xe đến trường vừa ríu rít trò chuyện thật vui trong không khí trong lành của mùa thu. Đến bây giờ, khi có dịp gặp lại cô, thi thoảng cô vẫn nhắc đến câu chuyện ấy. Cô bảo rằng đó là bó hoa mà cô sẽ thật khó quên; và rằng dù cô đã có thật nhiều HS yêu quý mình, nhưng cái cách nó thể hiện tình yêu với cô vẫn thật là đặc biệt.
Cứ như vậy, với những bông hoa và với những kỉ niệm êm đềm khác, nó vượt qua những khủng hoảng của tuổi dậy thì, vượt qua những khủng hoảng trong gia đình để vững vàng bước tiếp. Tâm hồn nó có một chỗ để nương tựa, để neo bám giữa bão giông. Và tự trong tim mình, nó vô cùng biết ơn những cô giáo ấy vì đã xuất hiện trong cuộc đời của nó, để cho nó trải nghiệm việc được sống trong một TÌNH YÊU trong veo, hồn nhiên, vô điều kiện – tình yêu ngập tràn trong trái tim của chính nó!
Và cũng chính vì thế, nó muốn mang thông điệp này, suối nguồn yêu thương này đến với mỗi NGƯỜI THẦY mà nó có duyên được gặp – để nói với họ rằng SỨ MỆNH của chúng mình khi có mặt trên cuộc đời này, khi chọn nghề nghiệp này, là để CHẠM ĐẾN NHỮNG TRÁI TIM!!!
(Còn tiếp)
Comments