Từ nhỏ tôi đã có một ước mơ, ước mơ duy nhất đó là sau này lớn lên tôi sẽ trở thành một cô giáo làng.
Khi còn học tiểu học, dù gđ rất khó khăn nhưng bố- ngày ngày làm việc rất vất vả- tối đến vẫn luôn dành thời gian dạy tôi học, dạy tôi làm toán, dạy tôi học tập làm văn, nhen nhóm cho tôi ước mơ trở thành giáo viên. Cũng nhờ có bố năm học nào tôi cũng đứng nhất nhì khối. Tôi là niềm tự hào của bố.
Rồi biến cố lớn nhất đã xảy đến với gđ tôi, mẹ con tôi mất đi chỗ dựa vứng chắc nhất và duy nhất. Vất vả lại thêm vất vả, cực nhọc lại thêm cực nhọc. Tôi lại càng quyết tâm phải học thật giỏi, phải đỗ bằng được vào sư phạm- đây cũng là điều mà bố mong mỏi nhất ở tôi, hơn nữa học sp lại ko mất học phí, rất phù hợp với hoàn cảnh nhà tôi lúc bấy giờ.
Cố gắng và cố gắng tôi đã cầm được tấm bằng tốt nghiệp trường Đại học Sp HN.
Ra trường với lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ, thật nhanh muốn đứng trên bục giảng để truyền tải kiến thức, để được nhìn thấy những ánh mắt chăm chú nhìn cô thuyết giảng giống như tôi đã làm trong 16 năm đầu đời. Nhưng đời không như là mơ, nhiệt huyết cảm xúc của tôi giống như đồ thị hàm Sin với vị trí ban đầu là tại biên độ dương. Về quê tôi chỉ xin được dạy hợp đồng tại trường cấp 3 dân lập ở huyện, học sinh vừa nghịch vừa lười học, lại rất bướng, hình ảnh trong mơ học sinh ngồi ngoan ngoãn khoanh tay, ánh mắt sáng ngời hướng về cô trên bục giảng tan biến. Ôi “mình đã chọn nhầm nghề rồi”, nhưng giờ biết làm sao đây??? Không lẽ lại bỏ nghề, mà bỏ nghề thì làm gì đây??? Nhưng lại nghĩ đến biết bao công lao của mẹ cho mình ăn học, sự hi sinh của em gái tôi. Thôi thì hay dạy thử cấp 2 xem sao, các em bé hơn chắc ngoan hơn. Về cấp 2 mọi thứ đều khác với những gì mình đã được học và đang làm ở cấp 3, dạy gì nói gì đây cho hết 45’ với một tẹo kiến thức của 1 bài. Bị nhận xét giờ dạy không xếp loại vì mới hết có 2/3 thời gian đã hết bài dạy. Lại lần nữa muốn bỏ nghề.
Ngày ngày lên lớp, tối về tự mày mò, học tập từ đồng nghiệp thêm được cấp trên tập huấn những pp, ktdh cũng bước đầu áp dụng trên lớp, thấy hs thích tiết dạy của mình hơn, thấy mình dần yêu nghề hơn. Tưởng rằng cuộc đời đi dạy sẽ cứ bằng bằng mà trôi như vậy.
Đến một ngày thật biết ơn chị Nguyễn Dương giúp tôi bén duyên với những buổi học zoom SỨ MỆNH NGƯỜI THẦY, HÀNH TRÌNH GIEO TRỒNG HẠNH PHÚC, tôi như đứa trẻ thơ đói lòng gặp sữa, chiếc nôi ngừng bỗng gặp cách tay đưa. Cảm xúc, suy nghĩ lẫn lộn: vui sướng có, hạnh phúc có, tự trách bản thân có, thương học trò có… Và tôi quyết tâm vuọt qua rào cản của bản thân để đến với NGƯỜI TRUYỀN LỬA, chỉ thấy hối tiếc, hối tiếc vì sao bây giờ mình mới được biết đến cô Khánh Ngọc và Cộng đồng NTL. Nâng tầm nhận thức, hiểu mình hiểu vật, thay đổi góc nhìn, nâng cao tần số rung động để CUỘC ĐỜI THAY ĐỔI TỪ ĐÂY.
NTL đã cho tôi chạm tay đến hạnh phúc thực sự, hạnh phúc trong gia đình, hạnh phúc khi đến trường với đồng nghiệp, hạnh phúc với mỗi giờ lên lớp được thấy những nụ cười, những ánh mắt háo hức của học sinh mà tôi chưa bao giờ thấy, hạnh phúc với những buổi trưa không ngủ ngồi chuẩn bị bài, hạnh phúc với mọi người xung quanh…
Xin được cảm ơn và vô cùng Biết ơn bố mẹ, biết ơn em gái Nguyễn Thị Thùy An, biết ơn anh bạn Dinh Huan, biết ơn gđ đã luôn ủng hộ, biết ơn Cộng đồng NTL đã cho em được hạnh phúc.
BẠN CÓ MUỐN HẠNH PHÚC THẬT NHIỀU GIỐNG NHƯ TÔI???
Hãy đến với DHTC - NGƯỜI TRUYỀN LỬA để tự mình khám phá và tìm đến hạnh phúc của chính mình bạn nhé!
Comments